Tuesday, July 9, 2013

Đồ thị của tình yêu


Anh chị vốn có một tình yêu đáng ngưỡng mộ, anh chiều vợ nổi tiếng, lúc nào cũng lãng mạn và ngọt ngào. Vậy mà giờ đây anh có những câu đầy tâm sự trên trang cá nhân, chị thì tâm trạng không được tốt, thần thái lúc nào cũng bất ổn.

Đồ thị của tình yêu
Đồ thị của tình yêu
Cứ ngỡ do công việc áp lực, mãi khi thấy chị bắt đầu hỏi mọi người tìm giúp căn hộ đủ ở để ra thuê trọ, hoặc có chung cư nào vừa tiền thì mách để chị mua… mọi người mới ái ngại: “Đã đến mức ấy rồi cơ à?”.

Nếu có vấn đề thì chắc cũng chỉ nằm ở mối quan hệ nhà chồng thôi. Vì bố anh đã mất, anh chị giờ sống cùng mẹ chồng. Hẳn chị đã chịu rất nhiều ấm ức khi ở với mẹ chồng ham chơi, cờ bạc lô đề, từng cắm mất xe mà bố chị tặng chị. Hai đứa cháu cũng chưa bao giờ được bà chơi cùng dù chỉ là năm phút chứ chưa nói là trông hộ cho con đi làm. Chị phải tự túc toàn bộ trong khi thi thoảng lại có người đến đòi nợ. Cả nhà luôn sống trong cảnh thấp thỏm e có ngày bị tống ra đường, vì nhà hiện vẫn đứng tên bà, và có thể bị mang đi “ở đợ” bất cứ lúc nào, chị cố nhẫn nhịn mà ngày càng bức bối…

Thật ra khi xảy ra chuyện chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ, nhưng khi tình yêu gặp trục trặc có lẽ cả hai sẽ cần nhìn nhận lại mình thay vì viện cớ, đổ lỗi cho người khác. Nếu đó có là do khách quan thật thì cũng phải trách rằng mình lập trường tư tưởng không vững, nên mới dễ bị tác động.

Vì tình cảm vợ chồng thường có lúc thăng lúc trầm, có lúc vui, lúc buồn, đôi khi vừa cười đó rồi khéo lại rơi nước mắt, như đồ thị hình sin khởi điểm bao giờ cũng thấp để rồi phát triển dần lên, đến giai đoạn cao trào, rồi thoái trào, mối quan hệ dần đi xuống vì những vụn vặt. Lỗ nhỏ làm đắm thuyền, nếu không “vá” gấp thì sẽ xuống tận đáy của đồ thị, tình yêu sẽ mãi bị chôn vùi ở đó, có lên được hay không phải chờ thời gian cùng sự nỗ lực của cả hai. Nếu có thể cùng nhau vượt qua, thì lại tiếp tục bước vào một chu kỳ phát triển mới.

Song, để nhận ra mình đang ở đoạn nào không dễ, bên cạnh đó chẳng có gì là vĩnh cửu, thế nên chỉ còn biết hãy sống cho tốt, cho đúng lẽ phải và mong sao tình yêu sẽ ở càng lâu càng tốt trên điểm cực đại. Còn sau có ra sao cũng không phải ân hận, chắc duyên đã hết, không còn nợ nhau gì nữa, bắt đầu tìm một đồ thị khác mới mẻ hơn...
Nguồn: yume

Tao thương mày quá, mày ơi!

Và rồi bỗng nhiên, lòng tôi dịu lại khi biết có mái tóc vàng hạ xuống bờ vai, và biết đang có một nụ hôn âm ấm đặt lại thật lâu trên má, thì thầm bên tai hai chữ Thank you gọn lỏn.
Tao thương mày quá, mày ơi!
Tao thương mày quá, mày ơi! 
Trời ạ, không thể tin được.

Lương mày bằng 1 phần 20 lương tao. Vậy mà vẫn sống.

Trời ơi. Tao thương mày quá, mày ơi !

Cô nữ luật sư mắt xanh như ngọc vừa than thở vừa lùa mấy ngón tay dài nuột vào giữa đám tóc vàng như tơ tằm, mặt ngửa lên nhìn trời xanh, cái cổ vươn dài, kéo cho lồng ngực phập phồng như đang xúc động.

Ừ đấy, tao vẫn đang sống sờ sờ đây thôi. Và vẫn còn đang dỏng tai lên mà nghe mày liến thoắng về sự hay ho của “luật nước Mỹ” bằng thứ tiếng Anh bên kia Thái Bình Dương, đầy tự tin và yên trí lớn về sự ưu tiên của Thượng đế dành cho Hợp chủng quốc của mình.

Tao đang nghe bằng cái lỗ tai ậm ạch của các lớp học ban đêm cấp tốc. Nó chỉ miễn cưỡng nhận ra có chừng 2 phần 3 số từ lọt vào, 1 phần 3 ba sót lại toàn là những từ quan trọng. Tức là tao chỉ lờ mờ vừa nghe vừa đoán để cố mà hiểu mày nói cái gì mà thôi. 

Nhưng mà tao vẫn nhe răng ra cười, cái đầu gật gật, đuôi mắt hấp háy, đúng vào cái lúc mày hứng giọng lên, nhướn cổ, xòe tay, nhún vai và đong đưa cái hông tròn lẳn bên dưới cái eo lưng thắt lại như cổ cái lọ độc bình.

Tóm lại là tao vẫn đang nói chuyện say sưa với mày.

Và quan trọng nhất là mày vẫn tưởng là tao hiểu hết. Thế thôi. 

Thế nhưng cái sự sung sướng vì đang bình đẳng cứ ngày càng bị bóp dần lại mỗi khi cô nàng hạ thấp đôi lông mi vàng óng, rầu giọng nhắc đi nhắc lại về nỗi cảm thương với cái đồng lương thê thảm của người đối tác, tức là của cái thằng tôi, đang đứng trước mặt, vai kề vai, cùng ngắm hoàng hôn trên biển rạt rào.

Một thằng thông minh như mày, nếu ở bên Mỹ, có lẽ lương phải gấp đôi lương tao. Vậy mà, chỉ có 1 phần 20. Thật đấy, tao thương mày quá, mày ơi.!.!.! 

Cô nàng nghiêng nghiêng cái cổ, để tóc bay bay, như đang cố ý cho mùi thơm nước hoa loại xịn của mình theo với gió trời vây lấy cái thằng đối tác đang đứng bên cạnh, là cái thằng tôi. Như thể nữ thánh xuống trần ban phước vỗ về cho lũ nhân gian khốn khó.

Không thể tưởng tương được là, chỉ có 1 phần 20 mà thôi. Mày ơi, thương quá mày ơi.!.!.! 

Đúng đến lúc này thì đầu tôi như vỡ ra, tim đập loạn xạ, cổ nghẹn như là có ai đang bóp. 

Đồ ngu. Mày có im ngay cái mồm đi không! (Ấy là tôi đang nói thầm trong bụng, bằng tiếng Việt Nam).

Ngắc ngứ trong họng một hồi, tôi sắp xếp lại vốn từ tiếng Anh của mình một lần cuối cùng. Rồi tôi đẩy xa cái cổ chai lấp lánh dưới ánh trời chiều, đang ngập ngừng rung rung như muốn tưới rượu tiếp vào cái ly pha lê mà tôi đang cầm trên tay. 

Hắng giọng một cái, tôi bắt đầu thao thao bức xúc.

Mày có biết không, tao đang thương mày quá đấy.

Cô nàng nhướn khẽ lông mày. 

Thật đấy, tao đang thật sự thương mày.

Như nghe đã rõ, cô nàng thủ thỉ thật chậm để cho tôi hiểu được hết ý của mình. Tao rất biết là với người đàn ông, không được hỏi chuyện lương bổng. Cũng như là với đàn bà, không được hỏi tuổi người ta. Thế nhưng đây đâu có phải là chuyện xã giao. Tao đang tự hỏi chính mình, công bằng ở đâu, vì lý do gì mà mày vẫn vẫn ung dung sống được với cái 1 phần 20 ấy thôi. Tao muốn hiểu mày, Thế mà cũng cáu. Mày có coi tao là bạn hay không.

Bạn cái con tườu. Tao đang cáu đây. (Ấy là tôi đang nói thầm trong bụng, bằng tiếng Việt Nam).

Và thế là tôi bắt đầu “nổ”.

Thật trôi chảy hùng hồn, bằng thứ tiếng Anh đủ gọn gàng khúc chiết trong phạm vi vốn từ mà tôi vất vả có được.

Mày có biết không. Rồi đến một ngày, cả tao lẫn mày, rồi cũng sẽ chết. Dù muốn hay không. Khi ấy, đứng trước mặt Chúa của mày và Phật của tao. Mày mang được gì đi theo. Ôtô à? Ba nghìn đô la tiền lương à? Bằng tiến sĩ à? Tiền gửi ngân hàng mày có mang đi theo được hay không? Lúc ấy mày chẳng có chó gì hết, mày chỉ là mày, trần trụi đứng đấy như bộ xương khô trước màn hình X quang, không dấu được gì, không lòe được ai. Khi ấy, trước mặt Thượng đế, chúng ta bình đẳng, không hộ chiếu, không visa, không quốc tịch và cũng không cả bảo hiểm nhân thọ. 

Mày đã một lần bảo rằng mày có biết về luân hồi, đúng không. Thế thì mày phải hiểu là, Thượng đế sẽ nhìn thấy mày như là một cục bột nhão. Còn tao, tao đây, như là một cục thép đã được tôi luyện trong lửa đỏ và nước lạnh. 

Đúng là như thế. Mày muốn có được một trải nghiệm về sự thanh xác, về sự đối. Thế thì mày phải ăn chay, để xem đói nó là như thế nào. Còn tao ấy à, đã rất nhiều lần, tao đói đến mức không biết được là bữa sau mình sẽ ăn bằng gì, mình có còn được ăn hay không, đói vàng mắt, đói cắt ruột, đói tuyệt vọng. Thế mới là trải nghiệm chứ. Còn mày, giả vờ chịu đói. Vứt đi cái kinh nghiệm rởm của mày. Thế còn mày muốn đương đầu với những hiểm nguy thì mày leo núi, trượt tuyết, mày giả vờ đến với hiểm nguy. Còn tao ấy à, tao thấy cả mấy quả bom đen xì đang từ từ rơi xuống đầu mình. Nhắm mắt lại, cắn răng chờ. Nó nổ rùng rùng, lắc như rang lạc. Rồi im lạ lùng. Sờ tay lên đầu, thấy tóc vẫn còn, mới biết là sống. Mày mới lớn lên đã biết năm nào thi vào trường nào, năm nào thì thành thạc sĩ. Vừa mới lớn lên, mày đã lên lịch năm nào du lịch nước nào, mối lần mấy nước, sao cho phủ kín các nơi cần đến. Và mày sẽ biết đến lúc về già, chẳng lo nghĩ gì, chưa ốm bệnh viện đã mở cửa đón, y tá đã vội vồ vập chăm sóc, hàng xóm đứa nào nói to, nhắc phôn một cái là có police đến liền, bắt nó không được làm mày mất ngủ. Mày sống như thế thì là quá chán. Hệt như cuốn sách đã viết từ lâu, mở ra trang nào là rõ trang ấy. Ngay cả trang cuối cũng viết hết rồi.

Còn tao đây này, suốt cả cuộc đời, không có phút nào là không bất trắc. Lúc nào cũng đầy những thứ phải lo, mà toàn những thứ mình không thể nào biết trước. Vậy mà vẫn sống phẻ phê, hơn 40 tuổi mới được lóp cóp đi học tiếng Anh, hơn 50 tuổi mới lần mò gõ vi tính, vậy mà tao đâu có kém chúng mày. Cái gì cũng làm được hết, và còn thông minh, và còn khỏe mạnh. Và nhất là vẫn còn yêu đời lắm lắm, còn thèm nhiều thứ lắm lắm, cài gì cũng thích, như là đang còn mới lớn. Hào hức, khát khao. 

Thế thì tao hỏi, mày với tao, ai hơn ai nào, khi đứng nghiêm chỉnh trước mặt Thượng đế.

Tóm lại là mày còn phải 5 lần luân hồi thì may ra mới bằng tao bây giờ. Mày có hiểu không, tao thương mày lắm.

Và rồi tôi còn thao thao, còn “nổ” liên hồi, càng nói càng say. 

Và rồi bỗng nhiên, lòng tôi dịu lại khi biết có mái tóc vàng hạ xuống bờ vai, và biết đang có một nụ hôn âm ấm đặt lại thật lâu trên má, thì thầm bên tai hai chữ Thank you gọn lỏn.

Tôi nhoẻn miệng cười. Cười mà không biết mình đang thương nó hay là mình đang thương mình. Dẫu sao cũng “nổ” xong rồi. Còn cái cô bạn tóc vàng, nó đang nghĩ gì. Chắc là cũng chỉ có Trời mới biết.
Nguồn: khampha

Con ơi, đừng yêu người có vợ

Hôm nay, thấy con nằm khóc và đau đớn, mẹ hiểu con đã yêu rồi.
Con ơi, đừng yêu người có vợ
Con ơi, đừng yêu người có vợ
Con đã không ăn uống cả ngày, không nói không rằng chỉ biết nằm khóc. Con đã nhận được kết quả cay đắng khi chọn lựa yêu người đàn ông ấy. Mẹ đã biết vì mẹ đã đọc nhật kí của con. Thứ lỗi cho mẹ đã xâm phạm quyền riêng tư, nhưng con à, chuyện này mẹ không thể không can thiệp.

Những dòng con viết trong cuốn nhật kí có đầy nước mắt. Con đau khổ, mệt mỏi, vật vã vì người đàn ông ấy cuối cùng cũng phản bội con, từ chối con quay về với vợ anh ta. Người ta chẳng yêu con nữa, cũng không còn những lời hứa hẹn sẽ bỏ vợ để lấy con. Vì bây giờ, người ta đã chán con rồi, đã lừa gạt con xong và con đã hết giá trị lợi dụng.

Con biết không, điều mẹ mừng nhất là con chưa dại dột mà mang bầu. Dù trước đó con từng có ý định sinh con cho người đàn ông ấy. Nếu như vậy, giờ con sẽ là người mẹ đơn thân. Có mẹ nào không xót ruột khi thấy con mình như thế, có ai không khổ đau khi thấy đứa con gái vừa lớn lại lao vào yêu người có vợ, rồi chấp nhận sinh con cho anh ta mà không hề có một danh phận nào. Thân làm mẹ, mẹ đau lắm con à.

Con biết không, điều mẹ mừng nhất là con chưa dại dột mà mang bầu. Dù trước đó con từng có ý định sinh con cho người đàn ông ấy
Con biết không, điều mẹ mừng nhất là con chưa dại dột mà mang bầu. Dù trước đó con từng có ý định sinh con cho người đàn ông ấy
Mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi, đừng yêu đàn ông có vợ. Bao nhiêu lần mẹ lo sợ, nhìn những tấm gương khác mà nhắc nhở con điều đó. Vậy mà con vẫn không nghe lời, con lao đầu vào chốn ấy, con yêu say đắm, hi sinh hết mình rồi cuối cùng con nhận toàn đắng cay.

Dù con yêu ai mẹ cũng không ngăn cấm. Nhưng với người đã có gia đình thì tuyệt đối không nên con ạ. Bao nhiêu đứa con gái cũng vì những gã ‘dẻo mồm’ ấy mà hủy hoại cuộc sống của mình, con còn muốn đi theo vết xe đổ ấy sao.

Gắng lên con, làm lại cuộc đời, quên đi kẻ phụ bạc ấy. Mẹ tin con gái của mẹ sẽ làm được, đừng lạc đường nữa, con còn có tương lai, còn có nhiều người muốn được yêu thương và trân trọng con hơn. Nhớ rằng, lúc nào mẹ cũng bên con, con của mẹ nhé!
Nguồn: eva

Monday, July 8, 2013

Mình cô đơn đi giữa đời nhau

Em quá tham lam, còn anh vì quá yêu nên ở lại, để rồi cả hai đứa mình đều có cảm giác cô đơn.
Mình cô đơn đi giữa đời nhau
Mình cô đơn đi giữa đời nhau
Khi người ta không thể cùng nắm tay nhau bước chung trên một con đường thì hoặc là một trong hai người rẽ sang một ngả khác, hoặc là nên quay lưng lại và bước về hai hướng ngược nhau. Nhưng không phải ai cũng đủ mạnh mẽ để làm được điều ấy, bởi có đôi lúc dù người ta biết phải làm gì nhưng lại không đủ dũng cảm, không đủ sự dứt khoát để lướt qua nhau.

Chẳng phải bây giờ mới nhận ra rằng mình không thuộc về nhau, thế nhưng bởi sợ cái cảm giác cô đơn, hụt hẫng khi không còn một người ở bên mình để lấp đầy khoảng trống, để thay thế cho những mất mát trong quá khứ nên em vẫn tham lam cố giữ lấy anh ở bên cạnh mình. Em biết mình là một người con gái ích kỷ khi mà dù đã hết yêu nhưng vẫn cứ cố tình đi bên cạnh anh giống như những người tình bởi biết rõ rằng anh vẫn còn rất yêu. Có đôi khi dù biết mình nên làm gì nhưng người ta lại chẳng thể làm được, bởi biết và hành động là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Em sợ lắm cảm giác cô đơn
Em sợ lắm cảm giác cô đơn
Cả hai chúng ta đều đã trưởng thành và có lẽ vì thế nên anh cũng đủ từng trải, đủ sự thông minh để hiểu được những điều mà bản thân em đang suy nghĩ. Nhưng anh đã lặng im, có lẽ bởi vừa muốn chiều lòng em, vừa không muốn rời xa em, vừa mong rằng một ngày nào đó lòng em sẽ lại hướng về mình. Anh đã yêu em bằng một tình yêu với đầy sự bao dung, còn em, tất cả những gì em đang cố tình làm chỉ là sự tham lam đầy ích kỷ. Em sợ rằng nếu như bây giờ buông tay thì sau này sẽ không bao giờ kiếm được một người nào yêu mình nhiều và thật như anh.

Em đã từng thương anh, đã từng yêu anh, chưa bao giờ em phủ nhận điều đó. Ngày ấy em đã đến với anh bằng tình cảm chân thật, nhưng rồi càng lúc lại càng nhận ra rằng đó không hẳn là một tình yêu. Có lẽ đó chỉ là cảm giác yêu thương, thứ cảm giác mà hồi ấy em không đủ tỉnh táo để nhận ra là nhất thời, là một sự thay thế hoàn hảo cho những khoảng trống vừa bị mất mát. Và rồi em cứ ở lại bên cạnh anh giống như một người yêu, để rồi mỗi ngày lại nhận ra rằng trái tim mình hình như không hẳn hướng về phía ấy.

Em đã quá tham lam, còn anh thì vì quá yêu nên ở lại, để rồi cả hai đứa mình đều có cảm giác cô đơndù cho ta vẫn đang đi giữa cuộc đời của nhau. Em cô đơn bởi trái tim mình không còn đập chung nhịp với trái tim anh, cô đơn bởi nhận ra rằng chẳng có ai hiểu được những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng mình và cô đơn ngay cả khi hai ta sánh bước cùng nhau trên những con đường đã từng ghi dấu rất nhiều kỷ niệm. Còn anh, chắc hẳn sự cô đơn ấy xuất phát từ trái tim một kẻ si tình kiên nhẫn trao đi yêu thương chân thành nhưng không được đáp lại một cách xứng đáng phải không?!

Chắc hẳn sự cô đơn của anh xuất phát từ trái tim một kẻ si tình kiên nhẫn trao đi yêu thương chân thành nhưng không được đáp lại một cách xứng đáng
Chắc hẳn sự cô đơn của anh xuất phát từ trái tim một kẻ si tình kiên nhẫn trao đi yêu thương chân thành nhưng không được đáp lại một cách xứng đáng 
Có những khi dù đã nhận ra sự cô đơn đang lẩn khuất trong tâm hồn mình nhưng người ta lại không có đủ can đảm để từ bỏ hoặc thay đổi, bởi sợ rằng sau khi thay đổi biết đâu chừng sự cô đơn càng tăng thêm gấp bội phần. Có những khi em cảm thấy mình chẳng phải là mình, có những khi em tự căm ghét sự ích kỷ và xấu xa trong chính con người mình, ấy vậy mà em vẫn không dám tách ra khỏi những tham lam đó. Em sợ, sợ lắm nếu như lúc này buông tay anh ra và lòng mình càng thêm trống rỗng, sợ lắm nếu như cái cảm giác cô đơn đến tái tê ấy nó không những không rời khỏi mà đeo đuổi dai dẳng, thậm chí còn nhân lên sau khi em rời khỏi người con trai luôn yêu thương, sẵn sàng hy sinh tất cả để lo lắng và bảo vệ cho mình.

Cuộc đời này vốn mênh mông, đầy những bon chen và mỏi mệt, thế nhưng chẳng hiểu tại sao khi đã may mắn có một chỗ dựa rất vững chắc cho mình mà em vẫn cảm thấy lạc lõng những yêu thương?
Nguồn: khám phá

Anh ở ngay đây mà sao xa quá...

Anh vẫn ở ngay đây, ngay trước mắt em thôi nhưng tại sao em lại có cảm giác mình đã không thể chạm vào.
Anh ở ngay đây mà sao xa quá...
Anh ở ngay đây mà sao xa quá...
Một màu xám ngắt u ám cứ cuốn lấy con người nhỏ bé của em. Em phải tìm ra cách để thoát khỏi cái màu u ám đó, nhưng rốt cuộc em vẫn không thể làm được. Đó là một vòng tròn luẩn quẩn, mà đã là vòng tròn thì làm sao để xác định được điểm bắt đầu và điểm kết thúc để mà thoát ra?

Anh vẫn ở ngay đây, ngay trước mắt em thôi nhưng tại sao em lại có cảm giác mình đã không thể chạm vào anh. Chỉ cách nhau chưa tới một gang tay mà sao em lại không có cách nào để tiến đến gần anh thêm được nữa. Ngồi sau xe anh, đôi tay em cứ đưa ra, định vòng lên phía trước ôm lấy anh thật chặt, để cảm nhận từng hơi ấm quen thuộc mà ngày nào đã từng thuộc sở hữu của riêng em. Nhưng có một sức mạnh vô hình nào đó cứ ngăn em lại, đôi tay em ngập ngừng ở khoảng giữa hai đứa, còn trái tim em lại chếnh choáng, đau đớn gục ngã ở tận phía sau khi mà anh đã quay lưng.

Chính em chứ không phải ai khác đã để vụt mất cơ hội của mình
Chính em chứ không phải ai khác đã để vụt mất cơ hội của mình
Em trách bản thân mình, tại sao những ngày còn bên nhau em chưa bao giờ ôm anh, dù là từ phía sau hay ở ngay đằng trước. Em thấy hối hận, nhưng cũng chẳng để làm gì nữa bởi hối hận bao nhiêu thì giờ cũng đã quá muộn màng, giống như câu mà ngày nào anh vẫn nói: “Nếu cứ hối hận là làm lại được thì trên đời này đã chẳng có ai phải tiếc nuối hay đau khổ vì bất cứ điều gì”.

Một làn gió vuốt nhẹ qua đôi mắt, em nghe sống mũi mình cay cay, nhưng thôi, em không khóc, bởi vì chính em chứ không phải ai khác đã để vụt mất cơ hội của mình. Người ta thường nói rằng: “Cơ hội, lời nói và thời gian là ba điều đã qua rồi thì không bao giờ lấy lại được nữa”. Nếu đã như thế thì em chẳng có lý do gì để khóc, bởi anh không hề có lỗi, chính em mới là kẻ đã lãng phí thời gian, để mất cơ hội và dùng những lời nói ngốc nghếch thiếu suy nghĩ của mình khiến anh chán nản mà quay lưng.

Em ngỡ ngàng nhận ra ngày hôm nay là lần cuối cùng hai đứa mình gặp gỡ, em chỉ muốn ôm anh thật chặt, nhưng lại sợ rằng mình sẽ càng hụt hẫng hơn sau cái ôm chia tay lúc này. Em dù có mạnh mẽ thì cũng chỉ là hạt cát nhỏ nhoi bị cơn gió tình yêu của anh cuốn bay đi mà không thể tự chủ được. Em nghe con tim mình nhức buốt, nghe cảm giác nghẹn đắng cứ ngày thêm lớn dần ở trong lòng.

Thôi thì giờ đây coi như em trắng tay, coi như em đã đánh mất anh mãi mãi. Cõi lòng em tan nát, tái tê, em không muốn chấp nhận thực tế đó, nhưng lại chẳng thể làm cách nào để thoát khỏi những cảm giác đau đớn này. Bất giác em nghe đôi môi mình mặn chát, những giọt nước mắt đã vượt ra khỏi sự kìm nén và lặng lẽ tuôn trào…

Ngày mai khi không có anh ở bên em sẽ ra sao?
Ngày mai khi không có anh ở bên em sẽ ra sao?
Em không thể ôm anh, vậy thì em đành đan hai bàn tay mình vào nhau, đan thật chặt để tự tìm sự an ủi. Em cứ ngồi im lặng phía sau xe, nước mắt lã chã tuôn rơi, chỉ mong sao những vòng xe lăn thật chậm, thật chậm. Em ngốc quá nhỉ, trước sau thì em vẫn luôn là một đứa ngốc nghếch. Sao em không chịu hiểu rằng dù có chậm thêm vài giây thì chỉ càng khiến trái tim em thêm tan nát, bởi thực tế quá phũ phàng đến nỗi em buộc phải chấp nhận, em đã chẳng còn khả năng thay đổi được nữa rồi.

Ngày mai khi không có anh ở bên em sẽ ra sao, em không biết, cũng chẳng ai biết được. Có lẽ nào em sẽ phải sống trong vòng tròn luẩn quẩn này mãi mãi, phải sống cùng với sự hối hận này suốt đời suốt kiếp phải không anh?!
Nguồn: eva

Em vẫn khóc dù cho em mạnh mẽ

Nó đã tận mắt chứng kiến thứ hạnh phúc ảo ấy rơi xuống và vỡ tan ngay phía dưới chân mình.
Em vẫn khóc dù cho em mạnh mẽ
Em vẫn khóc dù cho em mạnh mẽ
Trở về nhà sau cả một ngày dài mệt nhoài với công việc, nó lao ngay vào nhà tắm, mở vòi nước thật to cho làn nước mát lạnh kia xua tan đi cảm giác mỏi mệt đang dày vò thân thể và cả những suy nghĩ vẩn vơ cứ quấn lấy tâm trí mình. Dù đã tự dặn lòng mình rằng: “Không được nghĩ, không được nghĩ!”, thế nhưng chẳng hiểu sao cả ngày hôm nay nó chẳng làm được việc gì nên hồn cả, lúc làm việc không nhập sai số liệu thì khi uống nước cũng làm rơi vỡ tan tành cả chiếc cốc sứ men trắng.

Sau khi ăn qua quít một chiếc bánh mỳ kẹp thịt, nó liền bật máy tính, bật kết nối mạng rồi đăng nhập tài khoản game online. Đã thành thói quen không thể bỏ, dù trời đã muộn đến mấy, dù công việc có ngập đầu ngập cổ nhưng hôm nào nó cũng phải chơi vài trận game bóng đá – trò chơi trực tuyến mà nó thích nhất rồi mới có thể yên tâm mà đi ngủ được. Nó hiểu vì sao hội con trai lại mê game đến nỗi quên ăn quên ngủ, bởi thế giới xung quanh quá phức tạp, mà mỗi khi chơi game nó lại luôn tập trung hết tất cả mọi giác quan, không nghe, không thấy và cũng không nghĩ tới bất cứ điều gì.

Chỉ còn em một mình trên con đường ấy
Chỉ còn em một mình trên con đường ấy 
Hôm nay nó có ý định sẽ ngồi chơi game thâu đêm, đến sáng đi làm luôn, thế nhưng vì quá mỏi mắt nên nó quyết định tắt máy tính, leo lên chiếc giường đơn yêu quý, nằm cuộn tròn lại, đeo tai nghe và mở mấy bài rock yêu thích của Linkin Park với âm lượng thật lớn. Nó hy vọng âm thanh chát chúa tới mức chói tai của loại âm nhạc này sẽ khiến nó có thể quên đi tất cả những gì không hay mà ngày hôm nay vừa chứng kiến…

Còn nhớ ngày mới quen nhau, anh có ấn tượng với nó cũng bởi vì những sở thích rất ư là “con trai” ấy. Anh bảo nó là người đặc biệt, anh nhận xét nó cá tính, thậm chí có lần anh còn hỏi rằng: “Em mạnh mẽ đến nỗi đôi khi anh cứ nghĩ rằng có lẽ trên đời này sẽ chẳng ai có thể làm cho em tổn thương được đâu nhỉ”. Lúc nghe xong câu nói ấy em chỉ biết im lặng và mỉm cười.

Thế rồi chẳng biết tự khi nào, con bé cá tính, ngang bướng là nó cũng biết liêu xiêu, biết nhớ nhung một bóng hình quen thuộc. Đến khi nó nhận ra rằng trái tim mình đã đập loạn nhịp thì cũng là lúc anh ngỏ lời yêu thương. Lần đầu tiên yêu và được yêu, bởi vậy nên nó đã chẳng hề nghi ngờ gì mà đem sự chân thành cùng với trái tim non nớt của mình trao cho anh tất cả. Khi yêu nó chỉ nghĩ đơn giản rằng phải yêu hết mình, yêu như thể mai sẽ là ngày tận thế, nhưng đến khi nhận ra mình ngốc nghếch thì mọi chuyện đã đi quá giới hạn tự bao giờ.

Ngày còn yêu nhau, không ít lần anh đã âu yếm gõ đầu nó bởi vì cái tính thích xem bóng đá, ham chơi game, đã thế lại còn hay nghe nhạc rock. Những khi ấy nó chỉ khẽ nhoẻn miệng cười, nháy mắt tinh nghịch hoặc cố tình ôm đầu giả vờ đau. Có ngờ đâu, ngày hôm nay chính những sở thích, những thói quen chẳng giống ai này lại là thứ giúp nó quên đi những hình ảnh không đáng nhớ, quên đi rằng nó đã bị phản bội bởi chính người mà nó từng tin hơn cả tin bản thân mình.

Nó thấy đầu óc trống rỗng, thấy trái tim ở nơi ngực trái như có ai đó bót nghẹt, chỉ còn đập những nhịp thoi thóp và đớn đau
Nó thấy đầu óc trống rỗng, thấy trái tim ở nơi ngực trái như có ai đó bót nghẹt, chỉ còn đập những nhịp thoi thóp và đớn đau
Cả buổi tối nó vùi mình trong tiếng trống, tiếng nhạc chát chúa, trong tiếng hát lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh mẽ giống như đang gào xé, khi lại gằn lên những câu chữ giống như thể người nhạc sĩ, người ca sĩ ấy cũng vừa trải qua một nỗi đau đớn đến tột cùng. Cảm thấy khóe mi như ươn ướt rồi bất giác nhìn xuống, nó thấy nước mắt mình đã thấm ướt gối tự khi nào.

Ai bảo rằng một đứa con gái hay chơi game, thích bóng đá và mê nhạc rock thì không biết buồn? Ai bảo một cô gái mạnh mẽ, cá tính như nó thì không có những phút giây yếu đuối? Nó không biết lúc này đây mình cần phải làm gì mới có thể vượt qua được nỗi đau ấy. Lần đầu tiên trong cuộc đời này nó biết thế nào là hạnh phúc nhưng cũng lần đầu tiên nó bất lực tận mắt chứng kiến thứ hạnh phúc ảo ấy rơi xuống và vỡ tan ngay phía dưới chân mình.

Nó thấy đầu óc trống rỗng, thấy trái tim ở nơi ngực trái như có ai đó bót nghẹt, chỉ còn đập những nhịp thoi thóp và đớn đau. Cả ngày nay nó đã cố gắng gồng mình lên để che giấu những vỡ vụn, nhưng lúc này đây, khi chẳng còn ai để giấu, bỗng nhiên nó thấy mình yếu đuối tới mức chẳng cần ai trêu chọc mà nước mắt cũng cứ thế tuôn trào.

Trước đây nó đã từng nghe người ta nhắc tới hai từ “phản bội”, nhưng cũng không bao giờ nó ngờ được rằng sau này chính nó lại bị người khác làm thế với mình. Nó nhắm mắt lại, đưa tay quệt ngang những giọt nước mắt đang lăn trên má rồi cố tình bật âm lượng của tai nghe ở mức to nhất. Có lẽ nó đang hy vọng những âm thanh ấy có thể át đi tiếng con tim đang thổn thức ở trong lòng.
Nguồn: eva

Chẳng có chàng hoàng tử nào đâu em

Tuy không phải là hoàng tử nhưng anh sẽ cố gắng để khiến em cảm thấy hạnh phúc giống như một nàng công chúa.
Chẳng có chàng hoàng tử nào đâu em
Chẳng có chàng hoàng tử nào đâu em
Anh vốn ghét phải chờ đợi, ghét tất cả những điều gì là không chắc chắn, vậy mà chẳng hiểu sao lại tự mình dấn thân vào một cuộc tình không hề chắc chắn với em. Chưa bao giờ anh làm điều gì ngốc nghếch hơn thế, có lẽ tình yêu không chỉ kiểm soát trái tim mà còn điều khiển cả suy nghĩ, đến mức khiến cho một kẻ như anh cũng đợi chờ trong vô vọng một trái tim có lẽ sẽ chẳng hướng về mình.

Người ta thường nói rằng chờ đợi không hề đáng sợ mà điều đáng sợ hơn nhất là ta không hề biết rằng mình sẽ phải chờ đợi đến bao giờ. Đúng vậy đấy, anh đã chờ đến một ngày trái tim em mở ra để bước vào, nhưng rồi càng đợi lại càng thấy mọi thứ xa vời hơn bao giờ hết. Khoảng cách không gian giữa hai chúng ta không hề lớn, nhưng dường như có một khoảng cách vô hình nào đó rất dài, rất xa giữa hai trái tim mà anh không có cách nào lại gần được. Anh cũng không biết nữa, rằng rốt cuộc thì mình có vị trí gì giữa bề bộn cuộc đời em.

Em vẫn giống ngày nào mình mới quen nhau, vẫn cứ vô tư, hồn nhiên như thế
Em vẫn giống ngày nào mình mới quen nhau, vẫn cứ vô tư, hồn nhiên như thế
Anh thật sự ghét việc phải đợi chờ, đặc biệt là khi đợi chờ một ai đó mà ta biết rằng đối với họ thì việc ấy không hề có ý nghĩa gì. Thế nhưng trong cuộc đời này đôi khi có những điều dù ghét nhưng ta vẫn cứ làm, bởi vì ngoài việc làm theo thì ta cũng chẳng còn cách nào khác tốt hơn nữa cả. Anh cứ đứng phía sau yêu em, đợi chờ em trong vô vọng dù biết rằng việc làm ấy sẽ chỉ càng làm chồng chất thêm những nỗi muộn phiền ở trong trái tim mình.

Em vẫn giống ngày nào mình mới quen nhau, vẫn cứ vô tư, hồn nhiên kể cho anh nghe về chàng trai này, chàng trai kia mà em đã gặp trong cuộc đời mình. Em đưa ra những tiêu chuẩn về anh chàng trong mơ ước, đưa ra những mẫu hình của một người yêu lý tưởng mà nhất định anh phải đợi bằng được tới khi người ấy xuất hiện trong cuộc đời này.

Chẳng biết là vô tình hay cố ý mà trong những câu chuyện, những tiêu chuần về chàng người yêu mơ ước của em anh thấy mình chưa bao giờ có cơ hội tham gia vào đó. Anh không nghĩ mình quá kém cỏi, nhưng có lẽ so với chàng người yêu trong mơ ấy thì anh còn thua kém quá nhiều. Đã bao lần anh cứ toan bày tỏ tấm lòng mình để em thấy được tình cảm mà anh trao cho em nhiều đến thế nào, nhưng rồi lại thôi, bởi vì rất nhiều lần em đã tìm cách nói bóng gió rằng không bao giờ có ý định tiến xa hơn mà sẽ chỉ coi anh giống như một người bạn.

Giờ thì anh cũng không biết rằng mình ngốc hay là em đang ngốc, bởi em thì cứ cố chờ “người yêu lý tưởng” xuất hiện, còn anh lại không đủ can đảm để tỏ tình. Anh rất muốn được ở bên cạnh em, dù là với tư cách gì, bởi vậy nên chỉ sợ rằng nếu nói ra tất cả những gì mà con tim mình đang cảm nhận thì rất có thể em sẽ chẳng còn coi anh bình thường nữa, thậm chí là xa lạ hơn cả những người dưng qua đường.

Anh không phải người hoàn hảo nhưng anh sẽ yêu em theo cách hoàn hảo nhất
Anh không phải người hoàn hảo nhưng anh sẽ yêu em theo cách hoàn hảo nhất
Tình yêu này giống hệt một chiếc bình bằng pha lê, khiến anh không dám chạm vào bởi vì chỉ sợ nó sẽ ngay lập tức rơi xuống và vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Anh chỉ dám đứng ngoài nhìn, chỉ dám chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó từ phía xa và cảm nhận hơi lạnh của pha lê tỏa ra rồi ngấm dần vào trái tim mình…

Có thể em cũng biết rằng trên đời này vốn làm gì có người hoàn hảo, nhưng tại sao em lại cứ cố tình huyễn hoặc mình về một người tình hoàn hảo, hay là em chỉ đang cố khiến anh mất hết hy vọng đối với tình yêu này. Anh không muốn mình cứ mãi đợi chờ, cứ mãi đi bên cạnh cuộc đời em như đã từng suốt gần hai năm đã qua, nhưng lại không có cách nào để khiến trái tim em mở cửa.

Có thể anh chẳng phải là một người đàn ông tốt nhất, nhưng anh đủ tự tin để nói rằng anh chính là người yêu em nhất trên thế gian này. Em cũng không cần phải tiếp tục hóa đá trái tim để đợi chờ một chàng bạch mã hoảng tử đến, hãy nhớ rằng tuy không phải là hoàng tử nhưng nhất định anh sẽ cố gắng thật nhiều để khiến em cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc giống hệt như một nàng công chúa trong những giấc mơ của mình.
Nguồn: eva